๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn ngồi bên cái bàn đá, khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, giơ tay ra dấu về phía Thanh Oa.
Thanh Oa giật mình, rồi nhận lệnh lên đường. Không bao lâu sau, trong phòng chứa củi phía sau phủ Đề đốc vang lên những tiếng hét thảm thiết đến cùng cực. Nếu ai có thính lực phi thường còn có thể nghe thấy tiếng que sắt nung nóng hạ xuống thịt người, tiếng xương gãy răng rắc.
Ngô Cách Phi sắc mặt nhu đất, biết rằng Giám Sát viện đã bắt đầu dụng hình. Liên tưởng đến lời đồn đại về những thủ đoạn mà quỷ thần cũng phải khiếp sợ của Giám Sát viện, cánh tay Tri châu đại nhân bắt đầu run rẩy. Có điều hắn vẫn cố gắng kìm nén cơn sợ hãi và căng thẳng của mình, dũng cảm đề nghị: "...đại nhân, việc này... có lẽ không ổn cho lắm."
Phạm Nhàn hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Lúc này, trong phủ Đề đốc vẫn còn rất nhiều người thuộc thủy quân, mình lại quang minh chính đại dụng hình như vậy, rất có thể sẽ kích thích sự phẫn nộ của công chúng. Tuy nhiên... ngay từ đầu ý định của Phạm Nhàn đã là vậy.