๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xã hội này, vẫn là một xã hội phụ hệ thuần túy.
Cho nên tuy Hứa Mậu Tân có thất vọng nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ có khóe môi nở hắn nụ cười khổ, thầm nghĩ mình đã nhịn nhục nhiều năm như vậy, hôm nay đột nhiên gặp được cốt nhục của tiểu thư, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được. Không biết liệu tiếp theo có phải mình sẽ bị diệt khẩu hay không.
Ngoài dự liệu của hắn, Phạm Nhàn chỉ từ tốn hỏi: "Nếu ngươi đã nghe rõ những lời ta vừa nói, vậy xin hãy nói cho biết, vì sao tối hôm nay ngươi dám đến tìm?"
Hứa Mậu Tân không hiểu vì sao y lại hỏi câu này, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Kể từ khi tin tức lan truyền, ta vẫn luôn âm thầm chú ý tới hành động của ngài... đồng thời còn cũng nghĩ cách tìm hiểu những gì ngài đã làm sau khi rời Đạm Châu. Bất luận là lãnh đạo Giám Sát Viện hay tiếp quản Nội Khố... ta luôn cảm thấy phong cách và phương pháp làm việc của ngài, cùng với tấm lòng ẩn phía sau... rất giống với tiểu thư. Vì vậy, ta... lựa chọn đến gặp ngài."