๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ sau khi sống lại, hay nói chính xác hơn là sau khi từ Đạm Châu về đến kinh đô, Phạm Nhàn ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen, mặc y phục màu đen, cầm một lưỡi dao vừa nhỏ vừa dài màu đen, cất bước trong bóng tối. Từ trong ra ngoài, toàn thân y toàn một màu đen.
Trên biển ngày hôm nay, trên mặt biển xanh thẳm rộng lớn này, con thuyền lại rất trắng trẻo, cột buồm vươn cao, tấm buồm trắng như đôi cánh chim khổng lồ tinh khiết, như muốn bay vút qua đám mây trắng nơi chân trời.
Đan trung úy què nào đó đã từng trói chính mình lên đỉnh cột buồm, quay về phía mưa gió bão bùng sóng biển dữ dội, chửi rủa bất công trong thế gian. Nhưng lúc này Phạm Nhàn đang trèo lên đỉnh cột buồm cao nhất, lại chẳng có cảm giác đó. Sau khi so sánh giữa Trần Bình Bình và người bạn thân A Cam, y mặc chiếc áo trắng mỏng manh, khẽ híp mắt lại, đón gió biển buổi sáng. Tâm trạng của y lúc này đơn thuần và vui vẻ như cảnh vật mà lúc này y đang chứng kiến.
Hắn chửi thiên mắng địa, oán trời trách đất, đấu tranh với càn khôn, muốn trở thành chữ Nhân với nét đầu cong và nét phẩy ở cuối. Đây không phải cuộc sống mà người ích kỷ sợ chết như Phạm Nhàn mong muốn. Y chỉ muốn tham lam hưởng thụ từng khoảnh khắc sau khi chuyển sinh, muốn vinh hoa phú quý, muốn mỹ nhân hồng nhan, muốn quyền lực làm rung chuyển thiên hạ; mà những khoảnh khắc hưởng thụ tinh thần một mình, y cũng muốn.