๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này Phạm Nhàn đã thay lại bộ quần áo thông thường, đang thử ủng đi mưa trên chân. Trong lúc nhất thời y cũng không kịp nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho quan viên kia nói.
Vị quan viên kia lau mồ hôi trên trán, giọng nói run rẩy: "Hạ quan là Điển lại Đạm Châu, đến đây cung nghênh Khâm sai đại nhân trở về thăm quê."
Nghe câu này, Phạm Nhàn không khỏi bất ngờ. Trước đó y chưa để ý đến quan phục của người kia, khi nghe người ta tự xưng là Điển lại, y không khỏi ngạc nhiên. Tuy Phạm Nhàn không phải là người thích được nịnh hót, nhưng y cũng biết, là Đề ti của Giám Sát viện, là Khâm sai đại nhân trở về quê hương, chắc chắn quan phụ mẫu của Đạm Châu sẽ cảm thấy có vẻ vang, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để nịnh bợ mình... Ai ngờ rằng Tri châu không tới, chỉ một vị Điển lại tới?
Y vô thức nhìn về phía bến thuyền xa xôi nơi có đám người nhỏ như kiến, híp mắt hỏi: "Tri châu đại nhân đâu?"