"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Lâm Uyển Nhi cười lạnh nói: ""Lại bắt đầu vô sỉ rồi đấy. Trước đây lúc ở kinh đô, thiếp đã nói với chàng, chàng muốn làm gì thì làm, thiếp không ngăn cản... Dẫu sao thì lời nói của người theo nữ tắc vốn không có mấy tác dụng. Thiếp chỉ hy vọng chàng có thể thẳng thắn hơn, có thể nói với thiếp một tiếng trước khi sự việc xảy ra. Cho dù bây giờ thiếp có vô dụng đến đâu đi chăng nữa thì cũng là con dâu trưởng trong Phạm gia của chàng, có những việc cuối cùng cũng chẳng thể giấu được thiếp.""
""Nói đi đâu vậy?"" Phạm Nhàn thoáng tức giận, ""Cho dù thế nào cũng không nên tự bi ai đến mức đó, Uyển Nhi mà ta yêu mến là cô bé dịu dàng nhưng tinh nghịch...""
Y nói được nửa chừng lại ngừng lại, ngược lại Uyển Nhi bỗng nở nụ cười dịu dàng xinh xắn nói: ""Sao lại không tiếp tục giáo huấn nữa?""