"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nói: ""Xưa nay thường thấy mở quán phát cháo, xây dựng trường học từ thiện. Nhớ lại hồi nhỏ, khi phương Bắc gặp hoạn nạn, dân chúng bỏ nhà chạy lụt đều hồi tụ về kinh đô. Trong triều có mấy vị đại thần đề nghị bệ hạ đưa quân trấn áp, đuổi những dân chúng lang thang này về châu quận xung quanh. Nhưng Hoàng đế cữu cữu không chấp thuận ý kiến này, ngược lại còn đuổi mấy vị đại thần đó đi, đồng thời mở kho hoàng gia... Năm đó khi phát cháo, Thái hậu lão nhân gia còn vẫn dẫn những người trong cung như thiếp tới phụ giúp.""
Phạm Nhàn gật đầu, y đã nghe qua câu chuyện này, Hoàng đế không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết cách xử lý, nói: ""Chỉ tạm thời mở quán phát cháo thì không đủ, việc mở trường học từ thiện cũng khó mà lan rộng, nên ta đã quyết định sẽ tập hợp bạc mình kiếm được vào một cơ cấu chuyên trách, sau đó sẽ làm việc thiện trong nhiều năm.""
Hắn nằm trong chăn mỏng, vung tay lên nói: ""Học sinh khốn khổ không có tiền, cứ đến trường học do chúng ta thành lập để học; không có cơm ăn, chúng ta mua gạo phát; mùa xuân không có mầm, chúng ta cung cấp... Nói chung, những việc mà triều đình không nghĩ tới hoặc không thực hiện được, chúng ta đều sẽ làm.""
Lâm Uyển Nhi nhìn thần sắc tràn ngập tự tin của y, lòng cũng kích động hẳn lên, nhưng lập tức cười khổ nói: ""Ngốc ạ, chàng có biết việc này cần tiêu bao nhiêu bạc không?""