๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mạch Tân Nhi há hốc mồm, một lát sau vẫn không nói nên lời. HẮN biết thiếu gia nói vậy là có ý gì, gia đình mình theo thiếu gia đến kinh đô, không còn phải sống những ngày tháng khó khăn cực khổ nữa, nhưng... Hắn ho khẽ hai tiếng, ánh mắt nhìn sang phía Đông Nhi hỏi ý kiến.
Tư Tư đứng bên chứng kiến mọi chuyện, không nhịn được mỉm cười, tính khí thiếu gia vẫn luôn như vậy, cứ gặp mấy nữ nhân nha đầu thân thiết là không thể ương ngạnh nổi, cũng không thể ép Đông Nhi tỷ tỷ làm gì, đành phải bắt tay vào theo hướng Mạch ca.
Làm sao Đông Nhi lại không hiểu ý định của Phạm Nhàn. Cô thở dài nói: "Thiếu gia kê đơn thuốc, chắc chắn rất tốt... Đông Nhi hứa với thiếu gia, sau này sẽ không vay nặng lãi nữa. Bao năm qua, thiếu gia đã cho gia đình nô tỳ hơn trăm lạng bạc, nô tỳ cũng hứa với thiếu gia là sẽ lấy ra dùng... Ở thành Đạm Châu này, hơn trăm lạng bạc cũng đủ để sống an ổn cả đời, thiếu gia đừng lo lắng."
Tư Tư nhìn sắc mặt Phạm Nhàn, đứng bên khích lệ: "Viên thuốc kia dẫu có tiền cũng không mua được, cho dù thiếu gia có tìm đến cửa tiệm bán thuốc tốt nhất kinh đô, chẳng lẽ còn có thời gian chạy ngàn dặm xã xôi đưa thuốc về cho tỷ không?"