๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người áo xanh hơi nghiêng đầu, tay cầm lá cờ, có vẻ khá ngạc nhiên. Tuyết rơi dày đặc, lướt qua bóng tối, từ từ tích tụ trên vai hắn.
Cảnh tượng này đúng là quái dị, sau khi bị tấn công đột ngột, Phạm Nhàn lại yên tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không buồn để ý tới người áo xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thay mình ngăn chặn mũi tên kinh hồn kia, hoàn toàn không quan tâm tới người ta, cứ như không hề có hứng thú nói chuyện.
Người áo xanh nhìn về phía cánh cửa khép chặt, không nhịn nổi lắc đầu mỉm cười, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết đúng là người đặc biệt.
Hắn lại chỉnh sửa trang phục, rất bình tĩnh đi tới trước cánh cửa gỗ của trường học, giơ tay lên rất lễ phép gõ nhẹ lên cửa hai cái.