๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Kẻ này là người duy nhất còn sống sót sau cuộc tấn công ta ngày hôm nay." Y thở dài: "Một quân nhân rất tốt, nhưng đáng tiếc."
Phạm Nhàn lật tay, mũi roi đánh ra quất cái bốp lên mặt người đầy máu trên mặt tuyết phía sau, nhưng tên này đã đang hấp hối, không có phản ứng gì.
Quân nhân có khí chất riêng của mình, còn người trong Khu Mật viện đã sớm được biết, trong đội ngũ tập kích Phạm Nhàn lần này thậm chí còn sử dụng nỏ thủ thành. Từ điểm này có thể nói chắc chắn quân đội không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Lúc này, mọi người trong Khu Mật viện đều đang lo lắng phải làm sao đối mặt với lửa giận của Giám Sát viện, đòn phản công của Trần Bình Bình, cơn thịnh nộ của bệ hạ. Vì vậy, đối với cú đánh rõ ràng mang ý sỉ nhục quân đội của Phạm Nhàn, bọn họ chỉ hơi biến sắc, trong lòng thầm tức giận, nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ gì nhiều.