๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thật kỳ diệu, trong khi Phạm Nhàn bị ám sát như thế này, cả hai cha con y lại có vẻ không mấy phẫn nộ hay oán trách, chỉ đơn thuần bình tĩnh phân tích tình hình.
"Còn như về việc phòng ngự kinh đô, trong bán kính bốn mươi dặm ngoài kinh đô, tất cả đều nằm trong phạm vi quản lý của quân phòng vệ kinh đô, với tổng lực lượng là hai mươi ngàn người, trong đó có mười ngàn cấm quân mạnh nhất trong Khánh Quốc. Còn có mười ba cơ quan quản lý cổng thành, tuy trông có vẻ không đáng chú ý, nhưng trực tiếp tuân theo ý chỉ của bệ hạ, quản lý việc đóng mở cửa thành kinh đô, đây cũng là một nha môn quan trọng. Trong cung còn có thị vệ, tuy theo quy ước của triều đình ta, Đại thống lĩnh cấm quân kiêm tổng quản thị vệ đại nội, nhưng thực tế trừ vị Đại thống lĩnh Cung Điển thực sự làm được điều này, trước đây thị vệ đại nội đều do vị công công trong cung quản lý."
Công công? Đương nhiên là Hồng công công... Phạm Nhàn đột nhiên được điểm lạ trong lời nói của cha mình, ngoại trừ Cung Điển thật sự kiêm nhiệm quản lý cả cấm quân và thị vệ đại nội?
Y đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Cung Điển... được bệ hạ tin tưởng đến vậy à?”