๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nói thật ra, ngày hôm nay Trần Bình Bình thật sự không muốn đối mặt với một Phạm Nhàn vẫn còn đang chìm trong lửa giận. Cho nên, ông dứt khoát không nói chuyện, chỉ đẩy xe lăn đi phía trước. Vị đại nhân của Khánh Quốc này đã ngồi trên xe lăn nhiều năm, nên đương nhiên quen thuộc với nó hơn Phạm Nhàn nhiều. Thêm vào đó, Phạm Nhàn đang bị thương nặng, vốn đã không khỏe, cho nên sau khi hai chiếc xe lăn chạy một vòng xung quanh tòa nhà, Phạm Nhàn đã bị bỏ lại phía sau hẳn “vài cái ghế”.
May mắn thay, Trần Bình Bình không thể chơi trò đua xe lăn trong nhà mình. Ông chỉ dừng lại ở bên bờ hồ nhỏ phía tay phải của tòa nhà. Phạm Nhàn thở hổn hển, đẩy xe lăn để chạy tới, dừng lại bên cạnh ông. Y nhìn lại, bọn họ đã chạy một vòng xung quanh tòa nhà theo chiều ngược kim đồng hồ, sắp trở lại điểm xuất phát, đúng là nhàm chán.
"Ta là bệnh nhân." Phạm Nhàn phàn nàn: "Cho dù câu hỏi của ta khiến ngài khó xử, cũng không đến mức như vậy chứ."
"Cũng không phải khó xử." Trần Bình Bình đột nhiên thở dài nói: "Chẳng qua ngươi đến tìm ta đòi lại công bằng, ta thật sự không biết nên giúp ngươi như thế nào."