๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mà nụ cười trên khóe môi của Hoàng đế khi đang lơ đãng cũng rơi vào mắt các thần tử. Các đại thần băn khoăn trong lòng, tự hỏi bệ hạ đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Liệu trong lòng bệ hạ có thực sự tức giận như văn võ bá quan đã suy đoán hay không?
Không thể nào, các đại thần đều âm thầm lắc đầu, ai cũng biết bệ hạ yêu thương nhất là đứa con tư sinh Phạm Nhàn, vì vậy trong lòng các vị đại thần tự cho là khôn khéo này, nụ cười ấy mang ý vị thần bí khó lường, khiến cho tâm đám đông run rẩy.
"Xin bệ hạ hãy cân nhắc kỹ lưỡng, tuy chỗ nỏ thủ thành kia ghi số thuộc Định Châu, nhưng... dấu vết này quả thực hơi..." Thư Vu suy nghĩ một chút, không biết nên dùng từ ngữ gì, "...quá rõ ràng, luôn tạo cảm giác chắc chắn là kẻ gian thực sự cố tình vu cáo, kính mong bệ hạ xem xét kỹ lưỡng, thu hồi ý chỉ lúc trước."
Hoàng đế mỉm cười, giờ mới hiểu Thư Vu sợ hãi điều gì, vung tay nói: "Đứng lên trả lời, người đã cao tuổi rồi, đừng có hơi một tí là học theo người khác quỳ xuống can gián."