๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khoác lên mình tấm áo lông cừu dày cộm, Phạm Nhàn hết sức cẩn thận, bước từng bước một đi dọc theo hành lang về phía cửa sau. Hôm nay cả hai vợ chồng Đằng Đại Gia đều vắng mặt, việc quản thúc hạ nhân cũng hơi lơ là. Trời tuyết lớn như thế này, các vị chủ nhân không ra lệnh, đám đầy tớ nha đầu thích trốn trong phòng nghỉ ngơi. Vì vậy, rất tình cờ, không ai phát hiện ra hành động bỏ trốn của Phạm Nhàn.
Dĩ nhiên, khi đến gần cổng sắt lớn, thể nào cũng hộ vệ đang canh giữ ở đó. Nhưng khi Phạm Nhàn trợn mắt, đám hộ vệ cũng chỉ có nước giả làm người câm. Thiếu gia hay lão gia, chung quy đều là gia, đắc tội với ai cũng không tốt.
Dễ dàng ra khỏi phủ, lên một chiếc xe ngựa tầm thường, Mộc Phong cẩn thận từng li từng tí đưa y lên xe, sau đó lại cẩn thận khép kín rèm tránh gió trên cửa sổ xe. Phạm Nhàn lắc đầu một cái nói: "Đang muốn ngắm phong cảnh, ngươi che kín hết thì ngắm làm sao?"
Mộc Phong khẽ cười, không dám nói gì thêm, phủ thêm một tấm áo tơi đi mưa, che đi khuất bộ y phục của Giám Sát Viện bên trong. Hắn vẫy cổ tay, roi ngựa xoay vài vòng trên không trung, mang theo vài bông tuyết rơi xuống, xe ngựa chậm rãi chuyển động.