๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lâu nay Tang Văn cô nương đã thờ ơ trước chốn phong nguyệt ở kinh đô, đương nhiên cũng biết lúc uống nước mỳ là dễ khiến con người lộ vẻ thiếu văn nhã nhất. Tất nhiên, cô hoàn toàn không cho rằng đám nam nhân thô lỗ nhai mỳ ngấu nghiến có gì đáng khinh bi, nhưng chứng kiến thầy tướng số trẻ tuổi này có thể biến việc ăn mì thành một hình ảnh ưu nhã như đang ngâm thơ, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc khác thường.
Vương Hi đặt bát mì lên bàn, cau mày, thở dài, thậm chí trong lúc hít thở trên khuôn mặt hắn vẫn chứa đựng một cảm giác tự chế giễu và bất đắc dĩ. Hắn quay sang nhìn Tang Văn cô nương, hắn nhìn cô gái dưới hàm hơi rộng, nhưng trông rất dịu dàng này, ôn tồn nói: "Cô nương mà ngài đã chọn cho ta đâu?"
o O o
"Cô nương và bát mì, ngài chỉ có thể chọn một trong hai." Không hiểu vì sao, Tang Văn cô nương cảm thấy người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình rất đáng yêu, cô nở nụ cười dịu dàng nói: “Nếu chọn bát mỳ rồi thì quên cô nương đi.”