๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên ngoài cửa lớn phủ rèm da có hơi lạnh, Tam hoàng tử rùng mình một cái, quay đầu sang nhìn người thầy cao hơn mình hai cái đầu, trong mắt lóe lên vẻ sùng bái, chợt thỉnh giáo: "Tiên sinh, thương thế của ngài còn chưa lành, sao phải ra ngoài nghênh đón?"
Phạm Nhàn lắc đầu, ôn hòa tồn thích: "Người đến là Thái tử điện hạ, là người kế vị của quốc gia, thân phận của hắn rất khác. Hơn nữa hắn còn là huynh trưởng của ngươi, bất luận là thần tử hay là huynh đệ đều phải tôn trọng một chút."
Một chiếc kiệu nhỏ được hơn mười thị vệ bảo hộ đi đến trước Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn tinh mắt thấy bốn phía còn có vài Hổ Vệ đeo trường đao, lạnh lùng chờ đợi. Hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, để đề phòng dân chúng bàn tán quá rôm rả khiến triều đình lúng túng, cho nên khách khứa đều bỏ qua nghi thức xuất hành ngày trước, ngay cả lúc này Thái tử đi đến cũng có thể coi là giản dị.
Cũng may là vậy, nếu không chỉ e cả con đường sợ sẽ bị các vị đại nhân phô trương phá hỏng.