๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tam hoàng tử cúi đầu, không dám nói xen vào. Phạm Nhàn biết rằng không phải lão nhị đang đe dọa, mà có kế hoạch của mình.
Nhị hoàng tử nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật sự đang sợ... Thử nghĩ xem, hiện giờ một cô thần như ngươi sắp sửa đi trên con đường của tuyệt thần, sau này cho dù là ai lên ngôi, làm sao Khánh Quốc này chứa chấp được ngươi? Làm sao chứa chấp được Giám Sát viện?"
Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe. Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Ngươi sợ bởi vì ngươi thông minh, ngươi biết rằng tuy bây giờ ngươi quyền thế ngập trời nhưng chỉ là mây trôi mà thôi, thậm chí còn không bằng một tờ giấy mỏng."
Nhị hoàng tử thở dài: "Bởi vì toàn bộ quyền lực trong tay ngươi, đều do hoàng thượng trao cho, chỉ cần một chiếu chỉ, ngươi có thể bị xuống giáng phàm trần, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được... Tuy phụ hoàng sủng ái ngươi, nhưng không phải không đề phòng ngươi. Mấy năm qua mọi đường đều do ngươi tự mình bước qua, nhưng thủ đoạn không để ngươi chạm đến quân đội, thâm ý trong đó, chắc không cần ta nhắc nhở."