๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cười nói: "Hai vị đại nhân nhìn cái gì thì hạ quan liền nhìn cái đó."
Thư Vu nhíu mày, nhìn y muốn nói lại thôi, nhưng nhịn một hồi lâu, vẫn không kiềm được cơn phẫn nộ trong lòng, mở miệng khiển trách: "Ngươi cũng nên biết, chính vì Giám Sát viện có quyền hành rất lớn, cho nên làm việc phải thật cẩn thận. Bất luận trong lòng ngươi muốn gì nhưng cư xử như lang như hổ trong kinh đô, làm sao cho các quan lại xử trí được? Triều đình làm thế nào? Cho dù ngươi không quan tâm đến thể diện của thân sĩ trong thiên hạ, nhưng triều đình vẫn cần để tâm đến, ngươi nói đi! Quan nha của lục bộ bị ngươi bắt đi nhiều như vậy, còn làm việc thế nào? Không nói đến chuyện làm việc thì trong lòng các quan viên cũng giá lạnh, quá là hồ đồ..."
Không nói thì thôi, vừa nói là không ngừng được miệng, ngược lại là Hồ Đại học sĩ nháy mắt ra dấu với Thư Vu, Thư Vu mới ngừng lại, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, tức giận không kìm nổi.
Chỉ có điều bây giờ Phạm Nhàn đã không phải chỉ là vị tiên sinh dạy học trong Thái Học, cũng không phải là chỉ một tên Phò mã hư danh, không phải chỉ là loại quyền quý chỉ có thể lăn lộn trong ở Hồng Lư Tự. Mặc dù cấp bậc Đề ti của Giám Sát viện không cao, nhưng dù sao bây giờ đối phương cũng là một Khâm sai đại nhân hàng thật giá thật, tuy hiện giờ Thư Đại học sĩ là người đứng đầu các văn quan, nhưng vểnh mũi lên mặt chửi mắng một vị Khâm sai đại nhân như vậy, dù sao cũng không đúng quy củ.