๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Kiến cười khổ nói: "Có một chuyện vẫn quên nói chưa với con, hình như bệ hạ cũng quên mất chuyện này, lúc trước khi con đi sứ Bắc Tề, chẳng phải lúc trên điện ở hoàng cung kinh thành, đã từng đáp ứng với Hoàng đế của bọn họ... Nói là nếu có rảnh sẽ đến Thái Học của họ giảng dạy một chút?"
Phạm Nhàn chăm chú suy nghĩ, hình như có một câu nói như vậy thật, nhưng hình như mình không đáp ứng, có phải không nhỉ?
Phạm Kiến thở dài nói: "Khi con tới Giang Nam, người Bắc Tề đã gửi một bức thư đến Hồng Lư Tự, nói là mời con tới làm giáo thụ trong Thái học ở kinh thành... Bệ hạ chỉ coi việc đó như trò đùa của Tiểu Hoàng đế, không có gì đáng quan tâm, ai ngờ được, người Bắc Tề lại đang chờ ở chỗ này. Bây giờ con đã là giáo thụ thỉnh giảng của Thái Học ở kinh thành, nhưng lại bị ám sát ở Nam Khánh, bọn họ tỏ thái độ quan tâm và phẫn nộ một chút, có vẻ cũng có lý."
Phạm Nhàn nghẹn lời: "Trong thời điểm này còn bẫy con một cú, chó lợi ích gì cho bọn họ?"