๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn quay đầu lại, nhìn vị tiểu thư này, thấy cô vẫn giữ phong thái dịu dàng, nhưng trên khuôn mặt nay đã có thêm một chút thanh tú và dịu dàng so với năm trước. Y không khỏi giật mình, thầm nghĩ mới một năm không gặp, sao cô bé loli lại biến thành một thiếu nữ thanh thuần thế này?
Vị tiểu thư kia cũng thấy được khuôn mặt của Phạm Nhàn, kinh ngạc tới mức giơ tay che đôi môi của mình lại, trong ánh mắt toát lên vẻ vui mừng. Nhưng đột nhiên cô nương này lại như nghĩ tới điều gì, lập tức ánh mắt đẫm lệ, rưng rưng muốn khóc.
Trong lòng Phạm Nhàn thầm sợ hãi, nếu nói người mà y sợ nhất trong kinh đô này, ngoại trừ vị Hoàng đế lão tử trong cung, thì chính là vị tiểu thư trước mặt, người luôn dành tình cảm sâu sắc cho y. Nhớ lại hồi cô bé còn nhỏ tuổi, mỗi ngày luôn quanh quẩn xung quanh hắn, may mà bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, mình là... anh họ của cô, trong lòng y nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng hôm nay đột nhiên thấy cô nương này đau lòng như vậy, thâm tâm y cảm thấy không thoải mái.
Cuối cùng cô nương này cũng ổn định được cõi lòng, đi tới cúi người với Phạm Nhàn, nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Chào Nhàn ca ca."