“Vậy sao? Công tử nhà các ngươi thật sự có lòng tốt như vậy sao? Sao ta lại cảm thấy, bọn họ đang hát tuồng thì đúng hơn?”
Lúc đầu thanh âm dường như rất xa, có vẻ nhỏ nhẹ, nhưng khi nói ra chữ cuối cùng, dường như ngay bên tai bọn họ.
“Ai!”
Trần Ngọc Trạch và hai thị nữ cảm thấy một trận rợn tóc gáy.
Cùng lúc đó, chưởng môn Thanh Giang phái và Kỳ Bá đang đánh cờ ở nơi xa, đều cảm thấy có gì đó, đồng loạt biến sắc.