Cuối cùng, Tần Tang đáp xuống mặt đất, đứng trên một ngọn núi, nhìn về phía trước, lập tức bị một bóng núi thu hút.
Thanh Vân mờ ảo, ngọn núi này trong tầm mắt Tần Tang rất mờ nhạt, nhưng thoáng nhìn qua đã biết, ngọn núi này không đơn giản, tỏa ra khí tức thần bí, khiến người ta khao khát.
Trong lòng Tần Tang khẽ động, đoán rằng ngọn núi đó có thể mới là trung tâm của Thanh Tiêu Bích Hư.
Hắn và ngọn núi này còn cách nhau rất xa, ở giữa còn có tầng tầng trận cấm ngăn cách, nhưng Tần Tang và Thanh Loan thần bí đều rõ, hắn có thể đi đến đây đã là cực hạn.
"Ẩn nấp! Tế ra... kiện pháp bảo đó..."