"Vậy ta có thể bỏ ra chút ngân lượng, để tên nghèo hèn này cho ta tiếp xúc... Sờ thử một chút được không?"
Nhưng chỉ nghĩ đến việc chạm vào đối phương, trong đầu Lạc Mộc Lam lại hiện lên từng cảnh tượng trên lôi đài, sau đó cảm thấy khó chịu, tâm pháp đã ngừng vận chuyển dường như tự nhiên muốn khởi động trở lại, giúp nàng thoát khỏi sự dày vò này.
Nếu như Lạc Mộc Lam lúc đầu dù trong lòng có chán ghét, nhưng vẫn có thể trò chuyện bình thường với Trương Vũ, thì từ sau khi trải qua từng cảnh tượng trên lôi đài, nàng cảm thấy mình nảy sinh một sự chán ghét mãnh liệt về mặt sinh lý đối với việc tiếp xúc Trương Vũ.
"Không được, ta nhất định phải thay đổi suy nghĩ, khắc phục điểm yếu này."
"Kẻ có tiền sao có thể sợ hãi kẻ nghèo hèn?"