Ngụy Bách cười nói: “Ta há lại là loại ngu xuẩn không biết tốt xấu đó, cảm tạ.”
Kiếm khách nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói với vị thần linh mà Lễ bộ Đại ly xem như cái gai nổi tiếng trong danh sách: “Vậy ta sẽ trở về trấn nhỏ, nói với nàng ấy một tiếng, bảo họ lúc quay về kinh thành Đại Ly thì lựa chọn đi bộ qua Kỳ Đôn sơn, sau đó lại ngự không về phương bắc.”
Ngụy Bách nét mặt phức tạp, thở dài, hơi cúi đầu nói: “Không có gì để báo đáp, vậy ta chỉ có thể cảm ơn ngươi một lần nữa.”
Kiếm khách đến từ châu khác nhỏ giọng hỏi: “Trước kia ta là không tin nội dung hồ sơ Lễ bộ ghi lại, hôm nay tận mắt nhìn thấy, không thể không tin. Ngụy Bách, vì nàng, đã trì hoãn chứng đạo bất hủ kim thân nhiều năm như vậy, hôm nay vẫn không muốn buông xuống sao?”
Ngụy Bách lắc đầu nói: “Đã cầm lên được, thì không có đạo lý đặt xuống.”