Thuyền phu do dự một phen, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng lắc đầu nói: “Chưa từng nghe tới.”
Lão nhân gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Đại Ly là có chút khác biệt nha. Vì sao tôi lại nói vậy hả, là vì tôi đi ngang qua một đài khói lửa nhỏ ở biên cảnh chỉ có hai người, lúc đó có tiên nhân hạ xuống, đòi cái ăn. Nếu đổi thành quốc gia khác, còn không phải quỳ xuống dập đầu hai tay dâng lên, nhưng lính biên giới Đại Ly các ngươi thì khác, vẫn thẳng sống lưng nói chuyện với tiên nhân, đương nhiên, trong lòng bồn chồn là không thể tránh khỏi.”
Thuyền phu ‘ồ’ một tiếng, cười nói: “Hóa ra lão gia tử còn từng gặp thần tiên? Vậy đi đường nhiều như thế cũng không uổng công, mạnh hơn tôi, những vị du khách tới từ nơi khác, đều nói phía dưới Trùng Đạm Giang chúng tôi có thủy quỷ hà bà gì đó, nhưng tôi chèo thuyền ba mươi năm, một lần cũng chưa từng gặp thứ gì cổ quái.”
Lão nhân cười nói: “Cũng không phải, ta thật sự từng thấy, chỉ là các tiên nhân đó tính tình hơi kém, hai gã lính đài phong hỏa kia, một người chịu một cái tát, bay ra ngoài, bàn ghế bị đập vỡ hết. Nhưng có vị tiên nhân, sau khi ăn uống no đủ, trước khi đi còn ném đĩnh vàng xuống đất.”
Thuyền phu chậc chậc hâm mộ nói: “Vậy chẳng phải là phát tài to à, đổi lại là tôi, đừng nói một cái tát, mười cái tát cũng được.”