Trần Bình An đưa tay ấn mạnh đầu đứa nhỏ, không cho Lý Hòe nói tiếp, “Nhận lỗi cái rắm, bây giờ ngươi đã không có bất cứ lỗi nào nữa.”Lý Hòe ngây ra tại chỗ.
Một tay khác của Trần Bình An đặt lên đầu Lý Bảo Bình, nhẹ nhàng nói: “Để ta thử xem, tiểu sư thúc có thể giúp ngươi trút giận hay không, bây giờ khó mà nói được, nhưng thử mới biết được.”
Lâm Thủ Nhất đang muốn nói chuyện, Trần Bình An khẽ lắc đầu với hắn, cuối cùng nhìn về phía nam nhân trung niên có vẻ như thông tình đạt lý kia, hỏi: “Có phải đạo lý giảng không thông, nên không cần nói nữa?”
Nam nhân có phần tâm phiền ý loạn, nheo mắt âm trầm nói: “Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?”
Nam nhân vung tay áo, hạ lệnh với thủ hạ mặc đồ đen bên cạnh: “Giết lừa!”