TRUYỆN FULL

[Dịch] Kiếm Lai

Chương 312: Đi xa (2)

“Vì chuyện này mà Đại Ly chúng ta trên dưới triều dã, cả nước cùng tức giận, lúc này mới khơi lên đại chiến đánh bạc vận mệnh quốc gia với vương triều Lộ thị, phải biết rằng vào thời điểm đó, vương triều Lô thị có được thân phận thượng quốc đứng trên Đại Ly, làm khó dễ các kiểu, Đại Ly xưa nay có thể nhịn thì đều nhịn. Đương nhiên hôm nay cục diện đã thay đổi rất nhiều, bây giờ Đại Ly chúng ta ngày càng có nhiều người đọc sách, Luyện khí sĩ trên núi cũng bắt đầu xuống núi, cống hiến cho triều đình Đại Ly, ra biên quan anh dũng giết địch.”

“Lúc này lại xuất hiện một bố cục mới tinh, đó là văn nhân Đại Ly rất thanh quý, người đọc sách làm quan, sẽ tự cho mình hơn người một bậc, ví dụ như người lúc nãy tự xưng huyện lệnh Uyển Bình kia, có lẽ là kẻ từ kinh thành bị đuổi dạt tới địa phương, xuất thân khoa cử chính cống. Cho nên bây giờ ta đang lo nam nhân kia, sau khi xuống thuyền ở bến đò lãnh địa huyện Uyển Bình, cho dù hắn ta có tính cách thư sinh, hay là muốn lập uy vì là quan mới nhận, cũng sẽ lựa chọn đồ cùng chủy kiến với chúng ta.” (đồ cùng chủy kiến: 1 điển tích về thích khách hành thích, khi dâng bản đồ cuộn tròn lên cho hoàng đế, ở cuối bản đồ là con dao găm được chuẩn bị cho hành thích)

Nói tới đây, Lâm Thủ Nhất cười nói: “Cũng may hắn là quan văn xuất thân từ người đọc sách, nhưng trong chúng ta, cũng có một vị ‘thần tiên trên núi’ chưa từng lộ mặt, nói không chừng có thể dọa được hắn. Dù sao người đọc sách ở Đại Ly được coi trọng đến mấy vẫn không so được với Luyện khí sĩ. Nhưng sợ là sợ huyện lệnh kia không đủ thông minh, hoặc giả cho dù là người kinh thành, cũng chưa từng thật sự chứng kiến sự lợi hại của Luyện khí sĩ, vậy có thể chúng ta còn phải gặp một chuỗi phiền toái nữa.”

Lý Hòe thấp thỏm lo âu, xoay người về hướng con lừa màu trắng nằm nghiêng sau lưng, vỗ nó một cái, nổi giận mắng: “Tiểu Bạch Lư sao chổi! Ngươi cho rằng mình là hoàng hoa khuê nữ à, để người ta sờ một chút thì nổi cáu phát giận?”

Lý Bảo Bình đột nhiên mở miệng nói: “Bây giờ lão nhân kia chắc chắn là thượng khách của huyện lệnh Uyển Bình, đang tố khổ với nhau đó. Ta tin lão nhân thân phận có cao, tên kiếm khách kia kiếm thuật càng giỏi thì huyện lệnh Uyển Bình lại càng không dám ra tay ở bên ngoài, đại ca của ta từng nói, tú tài tạo phản ba năm không thành. Về phần âm thầm chơi trò ngáng chân nho nhỏ, chúng ta cũng không sợ, chỉ cần tên kia không dám dùng sức mạnh triều đình, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được, Lâm Thủ Nhất ngươi sợ cái gì? Đừng tự loạn đầu trận tuyến!”

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất