Lâm Thủ Nhất sắc mặt lạnh lùng nói: “Thánh nhân nho môn ta có dạy bảo, bèo nước gặp nhau, không nói quái lực loạn thần.”
Lão đạo nhân có chút kinh ngạc, rất nhanh thở dài nói: “Thôi thôi, Phật gia không độ người không có duyên, đạo môn cũng không cứu kẻ mơ màng. Đi đi, hy vọng trên chuyến đi này các ngươi tự mình cẩn thận là được. Nếu thực sự gặp rắc rối, đừng ngại lớn tiếng la lên, nếu bần đạo may mắn nghe được, tất nhiên sẽ quay lại giúp đỡ, nhưng nếu là đường xá cách nhau xa xôi, bần đạo cho dù có tâm, cũng vô lực.”
Nói xong câu này, lão đạo nhân mù nghiêng người nhường ra con đường nhỏ.
Trần Bình An cười nói: “Chúng ta sẽ cẩn thận, cảm tạ đạo trưởng đã nhắc nhở.”
Hai bên đi lướt qua nhau, Lý Bảo Bình hào sảng phất tay với tiểu cô nương mặt tròn gầy gò kia, tiểu cô nương rụt rè giơ bàn tay nhỏ ở ngực, nhẹ nhàng quơ quơ, lặng lẽ không lời mà cáo biệt.