Nữ quỷ tiện tay ném lão đạo nhân không biết sống chết về phía trước, vẻ mặt rất “ngạc nhiên lẫn vui mừng” không ngoài dự liệu, giơ ngón tay ra chỉ chỉ, nói: “Nhiều khách quý như vậy sao, một hai ba, có ba người đọc sách, rốt cuộc vị nào là quân tử nho môn? Lang quân nhà ta từng lập chí, cuộc đời này nhất định phải trở thành hiền nhân quân tử, phải mưu cầu cân bằng cho xã tắc thương sinh. Không ngờ tuổi tác nhỏ như vậy, đã sớm đạt tới tâm nguyện của lang quân nhà ta.”
Trần Bình An muốn bước một bước về phía trước, âm thần lắc đầu, thấp giọng nói: “Không vội.”
Nữ quỷ nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải, đánh giá ba đứa nhỏ đeo hòm sách nhỏ, “Lang quân từng nói người đọc sách phẩm hạnh đoan lương mới có thể được gọi là hạt giống đọc sách, cho nên mỗi khi ta nhớ nhung lang quân đi xa chưa về, sẽ bảo người ta mời một ít người đọc sách đi ngang qua nơi đây tới nhà ta làm khách, tặng cho bọn họ tỳ nữ xinh đẹp trẻ trung, sách cổ độc bản, đàn cổ ngàn năm, ta thích nghe bọn họ nói những lời thề non hẹn biển động lòng người, thế gian chỉ có người đọc sách bụng đầy thi thư, mới có thể nói những lời tâm tình đó tới mức nhu tràng bách chuyển như thế.” (Nhu tràng bách chuyển: thành ngữ, ý nghĩa trong lòng tích lũy nhiều sầu muộn)
Nữ quỷ áo cưới cuối cùng tập trung ánh mắt vào vị âm thần nọ, mỉm cười nói: “Vị âm thần tiền bối này thật sự là thời vận không tốt, nếu như đợi vài năm sau nữa, chắc chắn thiếp thân cũng không dám tự mình lộ diện.”
Ả tự nói chuyện một mình, hơi cúi đầu, che miệng cười duyên, sóng mắt lóng lánh, “Người ta là nữ nhân, xuất đầu lộ diện, quả thật không tốt.”