Nhìn nam nhân tuấn dật còn chưa tới ba mươi tuổi, nhẹ nhàng đáp ở giữa đoàn người Trần Bình An cùng nữ quỷ áo cưới, phi kiếm trên mặt đất ‘Vù’ một tiếng lướt tới bên cạnh nam nhân, mũi kiếm chỉ thẳng tấm biển “Tú thủy cao phong” cửa phủ.
Nam nhân thu hai ngón tay về, kiếm khí căng tràn ngưng tụ như thực chất kia tạm dừng một chút. Nam nhân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tiểu cô nương áo bông đỏ đeo hòm sách nhỏ, nam nhân giật mình, mới nhớ lại có vật cũ nương tựa lẫn nhau nhiều năm, đã không thuộc về mình nữa, sau đó cười tiêu sái, vẫy tay một cái, cái hòm sách bằng trúc xanh của Lý Bảo Bình xóc lên một cái, hồ lô nhỏ màu bạc giấu ở trong nhẹ nhàng chớp lên, một thanh phi kiếm dài chỉ hai tấc, toàn thân trắng như tuyết lướt ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, kiếm khí có phần không tình nguyện chui vào trong phi kiếm, mà phi kiếm lại lao nhanh về phía mi tâm của nam nhân, chợt lóe rồi biến mất.
Nam nhân kiếm tiên day day mi tâm, trêu ghẹo: “Về sau chúng ta cùng nhau bốn biển là nhà được chưa, ngươi cũng không phải tiểu nương tử trong khuê phòng, nhất định phải ở lại trên lầu cao không thể bước xuống dưới.”
Con lừa màu trắng nhẹ nhàng đạp vó, ‘Cộp cộp’ chạy đến bên cạnh nam tử, vô cùng thân thiết dụi đầu vào bả vai nam nhân.
Nam nhân mỉm cười đưa tay, vuốt ve đầu con lừa trắng, “Ông bạn già, đã lâu không gặp, ta thật sự rất nhớ ngươi.”