Trần Bình An suy ngẫm một lát, nghiêm túc nói: “Những chuyện ngoài ý muốn nghiêm trọng như hôm nay, ta tin sẽ không lặp lại xuất hiện nhiều lần.”
Hắn tiếp nhận lệnh bài, cầm giao cho Lâm Thủ Nhất, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ cất cho kỹ, tốt nhất đừng để ở trong hòm sách, khoảng cách quá xa, tình trạng khẩn cấp sẽ không tiện lấy ra.”
Lâm Thủ Nhất gật gật đầu, thấp giọng nói: “Ta biết, ta sẽ giấu nó và hai tấm Phù Lục còn thừa vào trong tay áo.”
Ngụy Tấn cười hiểu ý, có chút bất ngờ nho nhỏ đối với thiếu niên giày rơm thông tình đạt lý này. Thật ra trước đó Ngụy Tấn đã có chút nghi hoặc, vì sao ở trong đội ngũ thì người này lại là người có tiếng nói quyết định, lúc trước ở trên con đường trước phủ đệ của nữ quỷ, Ngụy Tấn đã nhìn ra thiếu niên tên là Lâm Thủ Nhất kia đã đặt chân lên cầu trường sinh, cảnh tượng khí phủ sinh cơ bừng bừng, bao la hùng vĩ hơn nữa vững chắc, là hạt giống tu đạo khó có được. Thiếu niên còn là loại người tính tình thanh cao kiêu căng, sao lại bằng lòng với vị trí ở dưới người khác, hơn nữa mấu chốt là nhìn sơ qua bản thân thiếu niên, hình như cũng không có gì cảm thấy khác lạ?
Về phần kẻ tuổi nhỏ nhất, khoẻ mạnh kháu khỉnh kia, đã có thể được A Lương sắp xếp cho chăm sóc con lừa trắng, phúc phận tốt không cần nhiều lời. Bởi vì mặc kệ như thế nào, Ngụy Tấn đều sẽ tặng cho Lý Hòe một món quà trước khi chia tay. Ngụy Tấn hắn một mình du lịch các nước, đã nhiều năm không có vướng bận gì, đủ loại kỳ ngộ cơ duyên, thứ tốt thu vào trong túi không hề ít, phần lớn tùy tay phát cho những người có duyên, có thể giữ lại tới bây giờ, tất nhiên là vật tốt quan trọng hàng đầu.