Phó Ngọc mỉm cười nói: “Huyện lệnh đại nhân, huyện Long Tuyền chúng ta thanh lâu câu lan, có phải cũng nên xóa ra cấm chế hay không? Tửu sắc tửu sắc, chỉ có rượu thôi kỳ cục lắm.”
Ngô Diên gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Trong những tội phạm lưu đày kia của Lô thị vương triều, có một số nữ tử thân phận vừa hay rất phù hợp, so với chết ở núi sâu rừng hoang vất vả lao động, không bằng cho họ có thêm một lựa chọn. Đương nhiên, việc này không thể cưỡng cầu, mấu chốt vẫn là xem bản thân họ lựa chọn ra sao. Phó Ngọc, tiếp theo ngươi không cần mỗi ngày đều đi theo ta để bị kẻ khác lườm nguýt nữa, ngươi tự mình phụ trách xử lý việc này.”
Phen này đến lượt Phó Ngọc mặt đầy kinh ngạc, lúc nãy hắn chỉ là thuận miệng nhắc tới, liền nghi hoặc hỏi: “Thật sao?”
Ngô Diên kéo kéo cổ áo quan phục, cười nói: “Có cái gì thật hay giả, nhiều đỉnh núi được khai phá như vậy, tương lai những người ở lại đó phần nhiều là thần tiên trên núi các phủ đệ tiên gia, nếu muốn giữ lại những đại gia tầm mắt cao, túi tiền dày kia, để bọn họ vung tiền như rác ở trấn nhỏ chúng ta, dựa vào huyện lệnh nho nhỏ sắp mất chức đốc tạo quan như ta, hay là dựa vào Phó Ngọc ngươi? Trước kia nghe khẩu khí của tiên sinh nhà ta, những người trên núi mắt cao hơn đỉnh kia, đối với dung mạo sắc đẹp của nữ tử thế tục sẽ thường không cảm thấy hứng thú, bởi vì so với tiên tử tu đạo, bất kể là thể xác hay tâm hồn đều chênh lệch rất lớn. Như vậy nữ tử dưới núi phù hợp hay không chỉ dựa vào thân phận của các nàng, ví dụ cành vàng lá ngọc mất nước, nữ tử hào phiệt bị tịch thu gia sản, ít nhiều còn có chút hấp dẫn. Về điểm này, đám tù phạm Lô thị vương triều kia, không thiếu.”
Phó Ngọc tức giận bất bình nói: “Bây giờ triều đình đang cố ý bắt đầu dùng Đốc tạo quan giám sát mới, không phải có người gièm pha thì là gì? Hai tháng qua, đại nhân ngươi từng bước một đi khắp hơn sáu mươi đỉnh núi, nói sùi bọt mép với đám lão hồ li kia, từ phá thổ động công huyện nha đến Thành Hoàng các, đến tuyên chỉ hiệp thương văn võ hai miếu, đo đạc và chuẩn bị gỗ từ trước, lại đến an trí di dân Lô thị, tất cả mọi chuyện, có ngày nào ngài được ngủ hơn ba canh giờ? Được, các lão gia triều đình chỉ cần múa chút mồm mép, Ngô đại nhân liền trở thành người làm việc không hiệu quả? Nói không chừng bốn họ mười tộc làm khó dễ, vốn là do trong triều có người bày mưu đặt kế! Ý định muốn cho con đường làm quan của đại nhân ngươi, bắt đầu từ huyện Long Tuyền, cũng kết thúc ở huyện Long Tuyền!”