Ngô Diên gật gật đầu, nhìn vẻ mặt không lộ ra chút thay đổi nào.
Thiếu niên phất tay đuổi người, “Đi làm việc của ngươi đi.”
Ngô Diên đứng dậy cáo từ.
Căn nhà cũ này của Viên thị, trừ thiếu niên trầm mặc khuôn mặt xinh xẻo kia, sau khi Ngô Diên bí mật lên đường một chuyến, mang về cho ân sư Thôi Sàm một thiếu niên tù phạm tên là Hạ Dư Lộc, mười bốn tuổi, dáng người cao dong dỏng, không thua thanh niên trai tráng, mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, là túi da tốt hạng đầu. Không biết vì sao, Thôi Sàm bảo hắn đổi tên thành Vu Lộc, thiếu niên cho dù cực kỳ không muốn nhưng cũng chỉ có thể im lặng tiếp nhận.
Thiếu niên cao lớn đổi tên thành Vu Lộc, có lẽ đã thoát thân từ trong cực khổ nước sôi lửa bỏn, cũng có thể là trời sinh tính tình cởi mở, không có việc gì thì sẽ quét tước căn nhà tổ này của Viên thị, từ lầu một đến lầu hai, cuối cùng thậm chí leo lên nóc nhà để sửa chữa lại những viên ngói cũ, nếu không phải Thôi Sàm ghét thiếu niên ồn ào, quát hắn tới trước mặt để mắng to một trận, nhắm chừng thiếu niên này còn định quét vôi luôn cho cả vách tường nhà cũ.