Thôi Minh Hoàng im lặng không nói gì.
Thôi Sàm vỗ vỗ bả vai vị vãn bối gia tộc này, “Ta đặt kỳ vọng vào ngươi đó, bằng không sẽ không nói những thứ này với ngươi.”
Thôi Minh Hoàng cười khổ nói: “Thành hoàng thành khủng.” (hết sức lo sợ, là từ hay dùng trong tấu chương của quan lại dâng lên vua chúa thời xưa)
“Được rồi, ngươi đừng tiễn nữa.”
Thôi Sàm đẩy nhanh bước chân đi xuống núi, sau khi đi ra mười mấy bước, quay đầu cười nói: “Ngươi ta đều là người thông minh, chắc chắn ngươi đang nghĩ ta có thể đào hố cho Ngô Diên như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, trên thực tế... Ngươi không đoán sai, quả thật là như vậy, nhưng cạm bẫy ở nơi nào, tới khi nào mới phải đưa ra lựa chọn sống chết, ngươi tự mình đi cân nhắc.”