Sau đó Thôi Sàm lộ ra sắc mặt đau khổ người mù cũng sẽ không coi là thật, than thở: “Hai người đều là tù phạm di dân của Lô thị vương triều, thân thế rất đáng thương, Tạ Tạ trước kia từng ở thư viện Sơn Nhai học hành nghiên cứu một khoảng thời gian, Vu Lộc vận khí tệ hơn chút, rời quê không bao lâu, Đại Ly chúng ta liền khởi xướng trận đại chiến đó, hai người chỉ đành đều tự quay về quê nhà, hôm nay quốc gia bị diệt, thân phận học sinh thư viện liền thành bùa giữ mạng của bọn họ, nếu ta không dẫn bọn họ đi ra, sau này chắc chắn họ sẽ chết ở trong núi lớn phía tây huyện Long Tuyền các ngươi, hoặc là bị vị thần tiên nào đó trên núi không vừa mắt liền đánh chết, hoặc là mỗi ngày màn trời chiếu đất, sớm suy kiệt sức lực, không đến ba mươi tuổi đã mệt chết tươi. Cho nên bọn họ hôm nay rất mang ơn, nhất định muốn gọi ta là công tử thiếu gia, ta khuyên như thế nào cũng khuyên không nổi, ài.”
Nào ngờ thiếu nữ ngăm đen cười tủm tỉm nói: “Xưng hô của chúng ta ngược lại đã thành gánh nặng của công tử ngươi, vậysau này ta sẽ không gọi là công tử nữa.”
Cũng may Vu Lộc không đổ thêm dầu vào lửa, chỉ mỉm cười nói: “Ta vẫn sẽ tiếp tục gọi công tử, quen rồi.”
Thôi Sàm quay đầu cười ha ha nói: “Cảm ơn cô nương nha, ta cảm ơn ngươi nha.”
Lâm Thủ Nhất khựng lại một chút, giống như lại được âm thần âm thầm truyền thụ cẩm nang diệu kế, thấp giọng nói: “Dương lão đầu nói hai người này, chúng ta tốt nhất là nhận lấy, trăm lợi mà không một hại. Nếu thật sự không thích họ Thôi, về sau có thể dùng để làm kẻ chết thay, phàm là có tai có nạn, toàn bộ để cho hắn gánh lấy là được, trên người hắn cất giấu một món ‘Phương thốn vật’, của cải dày, chịu được dày vò.”