“Về phần Tạ Tạ cô nương à, hẳn là Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Trần Bình An, Lâm Thủ Nhất.”
Thôi Sàm cuối cùng vươn ngón cái, chỉ về phía mình, “Còn ta, là Lý Hòe, Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Trần Bình An. Thích nhất Lý Hòe người ngốc có phúc của kẻ ngốc, bởi vì nó là đứa không có uy hiếp nhất đối với ta. Lý Bảo Bình tiểu cô nương rạng rỡ như vậy, đặc biệt giống với ta loại người trong bụng toàn ý xấu này, sao có khả năng chán ghét? Nhìn cô bé đã ấm áp, trong lòng thoải mái rồi. Lâm Thủ Nhất, không phải không tốt, chỉ là loại thiên tài như hắn, thực sự ta từng gặp quá nhiều, không có chút hứng thú.”
Thôi Sàm nheo mắt cười nói: “Vu Lộc không thích Lý Hòe nhất, là vì chán ghét loại tính cách kiếm miếng cơm ăn chờ chết đó, cảm thấy trên đời này sao có thể có loại quỷ lười được chăng hay chớ, đương nhiên, còn thêm thói lôi thôi, không thích sạch sẽ. Còn thích Lâm Thủ Nhất nhất, là vì trong tiềm thức ngươi coi mình là thái tử điện hạ Lô thị vương triều, một quốc gia hưng thịnh, sẽ cần một tài năng rường cột tích cực hướng về phía trước như Lâm Thủ Nhất. Tạ Tạ nhìn như rất thân quen với Lâm Thủ Nhất, thường xuyên chơi cờ, ngược lại sắp ghen tị phát cuồng rồi, cùng là thiên tài tu đạo, vì sao Lâm Thủ Nhất người ta thuận buồm xuôi gió, mình lại phải gặp kiếp nạn này, rất có khả năng từ đây đại đạo cách trở, vô vọng trường sinh?”
Vu Lộc lặng lẽ không lên tiếng.
Sắc mặt Tạ Tạ khó coi đến cùng cực.