Thật ra có những lúc Lý Bảo Bình cũng sẽ cảm thấy tiểu sư thúc quá nghiêm túc, nhưng nhìn hòm sách nhỏ xinh đẹp và đôigiày rơm nhỏ mềm mại chắc chắn thì không nói thêm gì nữa.
Lâm Thủ Nhất bởi vì đã thành thần tiên trên núi, chí hướng cao xa, không phải hắn không có ý kiến gì với Trần Bình An, nhưng hắn đứng chỗ cao nhìn được xa, nên cảm thấy chút lông gà vỏ tỏi này dưới mí mắt không đáng để hắn phân tâm, cho nên chưa bao giờ nói cái gì.
Về phần Lý Hòe là kẻ ưa có sao nói vậy, chỉ tiếc phần lớn là cố tình gây sự, Trần Bình An còn chưa kịp phản ứng, nó đã bị Lý Bảo Bình chèn ép dữ dội, cho nên cả hành trình đi học, chưa bao giờ xuất hiện khác biệt không thể hòa giản mà duy trì một loại cân bằng vi diệu, về sau cha con Chu Hà Chu Lộc đi rồi, ở ngoài ải Dã Phu, Thôi Sàm mang theo hai người nhập vào đội ngũ, khiến bốn người vế trước càng thêm cùng chung mối thù, trái lại quan hệ càng trở nên gắn bó hơn.
Lão tú tài uống rượu, mới nửa cân đã có chút chuếnh choáng, đại khái là tức cảnh sinh tình, nhưng không cố ý vận dụng thần thông, không dễ gì được thả lỏng như thế, bèn tự mình uống rượu giải sầu. Lão nhân nhìn quanh, nhẹ nhàng nói: “Ta có một người bạn quen biết từ nhỏ, nhà nghèo, nghỉ học giữa chừng, về sau hắn mở một quán rượu, cửa hàng cũng lớn cỡ như nơi nay, mười tám tuổi hắn cưới vợ sinh con, đến sáu mươi lăm tuổi hết tuổi thọ, mở quán rượu gần bốn mươi năm, bán rượu gần bốn mươi năm.”
Lão tú tài nhẹ nhàng lắc bát rượu, “Ta chỉ cần trong túi có chút tiền dư, chỉ cần muốn uống rượu, sẽ thích đi chỗ hắn mua rượu uống, không cần biết cách bao xa, nhất định sẽ đi.”