Thôi Sàm không để ý tới thủy thần Hàn Thực giang đang nghi hoặc, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Ttiếp theo, không phải sắp thu hoạch vụ thu sao, phủ đệ Đại Thủy các ngươi dựa theo những biện pháp cũ, quen tay hay việc, hãy làm cho quận này xảy ra vài sự cố thê thảm, dân chúng lầm than, tới khi nỗi oán hận của dân chúng sắp sôi trào, lại cho Lưu Gia Hủy một cơ hội, chuyển lời tới Ngụy Lễ, cứ nói ngươi, vị thuỷ thần lão gia này đồng ý giúp hắn dẹp yên những tình trạng đó, ừm, Ngụy Lễ chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ, không sao, ngươi cứ giả bộ đòi tiền hắn, muốn hắn đi đòi bức hoành từ Lễ bộ. Bởi vậy, cho dù hắn vẫn ôm lòng nghi vấn lo lắng, nhưng vì dân chúng trong lãnh thổ, vẫn sẽ nơm nớp lo sợ mà gật đầu đáp ứng, sau đó mãi cho đến đại quân Đại Ly sắp nam hạ, ngươi cứ luôn đùa bỡn Ngụy Lễ như vậy, đợi Đại Ly binh đến dưới thành, ở thời khắc mấu chốt Ngụy Lễ ôm ý chí phải chết, muốn tử thủ quận thành, ngươi sẽ có thể phát đi tin tức, cứ nói Ngụy Lễ cấu kết phủ đệ Đại Thủy các ngươi, cố ý vì danh vọng danh tiếng, mới từng bước một đi tới địa vị cao như hôm nay. Đến lúc đó ta lại muốn xem thử một tòa quận thành gần hai mươi vạn dân chúng, có mấy kẻ không lớn tiếng mắng Ngụy Lễ hắn không bằng heo chó, bên cạnh có mấy người thân cận còn dám tin tưởng hắn.”
Nam tử áo bào xanh cẩn thận hỏi: “Đây là?”
Thôi Sàm trừng mắt nói: “Thế này còn nhìn không ra? Ta muốn Ngụy Lễ sống không bằng chết. Không phải ta nói ngươi, nhưng so với Lưu Gia Hủy ngươi cũng không thông minh gì hơn."
Đường đường thủy thần Hàn Thực giang, lại như đứa bé học vỡ lòng, khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Khẩn cầu quốc sư đại nhân chỉ điểm.”
Thôi Sàm uể oải co người trên ghế dựa, “Có biết những người đọc sách không chịu nổi thứ gì nhất không? Bọn họ không sợ cảnh làm quan, đụng trúng một gã hôn quân khốn kiếp, không thể không vì xã tắc thương sinh bênh vực lẽ phải, liều chết can gián quân vương, sau đó ‘Xoẹt’ một cái bị chém đầu, bởi vì như vậy sẽ không xấu hổ với lương tri, nói không chừng còn có thể lưu danh sử sách. Thậm chí cũng không phải núi sông tan vỡ, lại không có cách nào ngăn cơn sóng dữ, trơ mắt nhìn nước mất nhà tan, bởi vì cho dù như vậy, cũng có thể trốn thiền tránh đời, hoặc là có thể quốc gia bất hạnh thi gia may mắn, viết mấy bài thơ bi phẫn. Chuyện thật sự không thể chấp nhận được chính là...”