Trần Bình An chậm rãi nói: "Lần đó Lưu Tiện Dương thiếu chút nữa bị đánh chết, vậy mà Tống Tập Tân lại ngồi xổm trên bờ tường, châm ngòi thổi gió, hận không thể thấy Lưu Tiện Dương bị người ta đánh chết tươi, người như vậy, thật sự . . đáng sợ."
Thôi Sàm im lặng.
Trần Bình An ngẩng đầu, nhìn phía phương xa, "Nơi nhà bọn ta có câu tục ngữ, nói là nhìn người ta gánh thì mình không thấy mệt mỏi, ta cảm thấy làm như vậy cũng không sao hết, nhưng mà nếu như vì cảm thấy vui thú mà xấu xa đến mực đặt thêm cục đá lên gánh nặng của người khác, người như thế, làm sao làm bằng hữu được?"
Thôi Sàm trêu chọc: "Tống Tập Tân cũng không đặt thêm tảng đá lên gánh nặng trên vai ngươi, thực tế thì, có thể sâu trong nội tâm Tống Tập Tân rất mong được trở thành bằng hữu với ngươi, bởi vì hắn cũng đủ thông minh, hắn hiểu rất rõ nên làm bạn cùng người nào, ví dụ như trong lòng hắn vốn xem thường Triệu Diêu không thông minh bằng mình, nhưng cũng sẽ lôi kéo tạo quan hệ gần gũi."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta không thích người như vậy."