Lý Trường Anh nhìn thấy thiếu niên cao lớn đi về phía mình, tuy trong lòng dấy lên cảnh giác, trong cơ thể tự nhiên sinh ra một luồng khí Hạo Nhiên, đầy trong hai tay áo, vị hiền nhân Nho gia trẻ nhất Đại Tuỳ này vẫn nói với vẻ mặt không đổi: “Ta biết ngươi và đám Lý Hòe là học trò đồng hương cùng viễn du tới đây, nếu ngươi là vì bất bình cho họ, được, nhưng có thể nói cho ra lẽ rồi hãy ra tay được không? Nếu ngươi thuyết phục được ta, ta sẽ không đánh trả, can tâm tình nguyện chấp người trước hai quyền."
Nhưng Vu Lộc vẫn không dừng bước, gương mặt vẫn tươi cười, nhưng nói thêm mấy câu khiến Lý Trường Anh ngơ ngác, “Gác đêm khi cắp tráp đi du học, thường là ta gác đoạn nửa phần sau, nên nói chuyện đạo lý, cứ để đó đi, sau này nếu có cơ hội, gặp được tiểu sư thúc của Lý Bảo Bình, tự đi mà hỏi hắn ta, đêm nay ta không nói mấy chuyện này."
Chỉ còn cách có năm bước chân.
Vu Lộc lại tiến thêm một bước, bước chân dài thêm, đồng thời cười nói: “Bắt đầu đi, hãy cẩn thận, đừng có nhẹ tay mà để bị ta đánh cho thừa sống thiếu chết, tới lúc đó ta lại thêm nợ nần, phải mượn tiền kẻ đó, muốn không trả thì phải là bạn bè rất thân thiết với hắn, ta thì lại chưa đủ tư cách."
Lời nói vừa dứt thì Vu Lộc bước thêm bước nữa, Lý Trường Anh cảm thấy mặt đất có âm thanh nặng nề dội lại, do kình đạo chỉ hướng xuống mặt đất, chứ không hoàn toàn tản ra trên mặt đất, vì vậy hiển nhiên khí thế trên đài không kinh người, nhưng càng như vậy, Lý Trường Anh lại càng cảm thấy chột dạ, bước này có thể nhìn ra sức vóc của thiếu niên cao to trước mặt, chắc chắn đây là một võ phu ít nhất cũng phải tứ cảnh rồi, không thể xem thường.