Cho nên lúc đó Lý Nhị đành phải có gì nói đó, "Chuyện này miễn cưỡng cũng có liên quan tới ta. Bọn nhỏ đánh nhau, ta không thể nào ra tay, nhưng mà tìm lão tổ tông phía sau bọn họ để xả giận thì không khó."
Tề Tĩnh Xuân cụng chén với hán tử một cái, cười hỏi: "Lần này đi ra ngoài, cảm giác như thế nào?"
Lý Nhị lắc đầu nói: "Những kẻ danh tiếng lẫy lừng, nghe thật huênh hoang, kết quả không có người nào biết đánh nhau."
Nói tới đây, Lý Nhị cười xấu hổ nói: "Rượu không ngon, Tề tiên sinh, xin lỗi a."
Tề Tĩnh Xuân lại một ngụm uống hết rượu nhạt trong chén, nhìn bóng đêm nơi phương xa, thần sắc hoảng hốt, hí mắt cười nói, "Uống ngon mà, khi ta còn trẻ tuổi, thường xuyên uống loại rượu như vậy, hơn nữa tính khí còn kém hơn so với ngươi."