Trần Bình An bảo là sẽ không nói đạo lý, tức là sẽ không còn nói những đạo lý nhàm chán với tiểu đồng áo xanh nữa.
Vốn tưởng rằng kết bạn mà đi suốt con đường này, quan hệ đã thân hơn, Trần Bình An mới chịu nói hơi nhiều một chút, nếu hắn không thích nghe, vậy thì Trần Bình An tuyệt đối sẽ không tự làm bẽ mặt mình, một lần nữa trở về điểm xuất phát ban đầu là được, chỉ cần tiểu đồng áo xanh không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, Trần Bình An sẽ hoàn toàn mặc kệ nó, giống như chút chuyện nhỏ ngày hôm nay, nếu như là lúc vừa mới quen biết, Trần Bình An chắc chắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt, đâu thể nói những suy nghĩ thật lòng này. Trần Bình An cùng Thôi Đông Sơn đi chung một quãng đường xa như vậy, có nói được bao nhiêu câu đâu chứ?
Nữ đồng váy hồng vẻ mặt ngây thơ rực rỡ, "Lão gia, vậy lão gia có thể nói với ta, ta thích nghe những lời này."
Trần Bình An cười hiểu ý, "Có chỗ nào ta nói không đúng, ngươi nhất định phải chỉ ra cho ta biết."
Giờ phút này nữ đồng chợt đầu óc nhanh nhẹn, bật thốt lên: "Vừa nãy lão gia nói đến trình tự, ngẫm lại thấy cực kỳ đúng!"