Trần Bình An cất "nén bạc", đi về phía cái bàn, tiểu đồng áo xanh nhanh chóng ngồi xuống ghế, Trần Bình An lấy từ trong sọt đeo lưng ra quyển “Thiết Kiếm Khinh Đạn Tập”còn nồng mùi mực, tiểu đồng áo xanh vội vàng ân cần bưng ngọn đèn tới, giúp hắn châm bấc đèn, chủ tớ ba người chia nhau ngồi mỗi người một bên.
Tiểu đồng áo xanh không dám quấy rầy Trần Bình An đọc sách, nhìn nữ đồng váy hồng ngồi đối diện cười hỏi: "Sắp được ăn một viên Xà Đảm thạch, bước chân vào trung ngũ cảnh, có phải rất hài lòng không?"
Có Trần Bình An bên cạnh, nữ đồng váy hồng cũng gan dạ hơn nhiều, "Ngươi đừng hòng nhòm ngó viên Xà Đảm thạch của ta."
Tiểu đồng áo xanh cười khà khà nói: "Lão gia lén nói với ta, Xà Đảm Thạch cũng phân lớn nhỏ, phẩm chất có cao có thấp, con bé ngốc nhà ngươi suốt chặng đường đi không có công lao cũng không có khổ lao, là kẻ vô dụng, cho nên chỉ cho ngươi một viên đá nhỏ nhất chất lượng kém nhất, ta mớm quyền giúp lão gia nhiều lần như vậy, cho nên ta được hai viên, là những viên lớn nhất tốt nhất, một viên lớn gấp mười lần viên của ngươi."
Nữ đồng váy hồng lập tức quay đầu nhìn phía Trần Bình An.