Trần Bình An ôm quyền nói: "Ngụy Bách, sau này Lạc Phách sơn chính là nửa nhà của ngươi, chỉ cần muốn ở thì cứ ở."
Ngụy Bách cười nói: "Ui, sao lại sửa lời rồi vậy? Lúc nãy là ai nói Lạc Phách sơn không phải của 'chúng ta'?"
Trần Bình An cười ha ha nói: "Ngụy Bách, người đường đường là thổ địa gia Kỳ Đôn sơn, không cần chấp nhặt với ta như vậy chứ."
Ngụy Bách cười ha ha, đưa tay chỉ chỉ thiếu niên, "Cuối cùng vẫn có chút thay đổi, lần này đi xa cầu học cũng không uổng công."
Sau đó Ngụy Bách nhìn thấy một lớn hai nhỏ nhanh như chớp chạy lên lầu hai của lầu trúc, sau đó đứng song song tựa vào lan can đưa mắt nhìn về phía xa, một cái đầu cao hơn một chút, đứng cùng hai cái đầu nhỏ hơn, từ chỗ Ngụy Bách nhìn sang, thật ra cũng khá giống một ngọn núi nhỏ.