Ngụy Bách cười ha ha, xua tay nói: "Chuyện này thực ra cũng không phải là vấn đề tiền nong, trong số những tiên sinh đọc đủ thứ thi thư này còn có tới hiền nhân, sao có thể vì tiền. Bọn họ mong được vào Phi Vân Sơn, bởi vì trên núi sắp xuất hiện một địa danh thú vị tên là thư viện Lâm Lộc."
Tiểu đồng áo xanh ở bên cạnh ngắt lời hỏi: "Trước kia ngươi nói mình ở tại Phi Vân Sơn, không phải là làm tạp dịch trong thư viện Lâm Lộc đó chứ?"
"Đi đi đi, đi chỗ khác hóng gió đi, ta với lão gia nhà ngươi đang bàn đại sự."
Ngụy Bách làm động tác phất tay áo đuổi người, sau đó tiếp tục nói với Trần Bình An: "Thật ra kẻ mù cũng nhìn ra được Đại Ly đã tính toán quá nhiều, thư viện Lâm Lộc rõ ràng là muốn chống đối với thư viện Sơn Nhai ở Đại Tùy, một khi Đại Ly nam hạ thuận lợi, Đại Tùy của Hồng Thị sẽ bị diệt vong, bọn họ cho rằng "Càng vào Lâm Lộc thư viện sớm, sẽ càng có khả năng chen chân làm 'Tòng long chi thần' (Tức những thần tử đi theo đế vương sớm nhất)."
"Biết sao được, người đọc sách muốn thi triển khát vọng, kinh bang tế thế, thì phải có một cái ghế trong triều đình. Nếu không tất cả đều là lý luận suông. Đương nhiên, không chen vào được quan trường, thì lui một bước, cùng lắm chỉ lo thân mình, cố gắng có được học vấn tốt, quay về địa phương giảng dạy truyền đạo, giáo hóa dân chúng, dẫn dắt dân phong, cũng được, nhưng so với những người ở vế trước thì dù sao cũng tịch mịch hơn một chút."