Nam tử mà hắn đi theo, là người địa phương nơi trấn nhỏ, hôm nay đảm nhiệm vai trò trợ giáo ở tư thục Long Vĩ quận do Trần thị xây dựng, thanh danh rất nhỏ, còn xa mới bằng những đại nho văn hào hưởng dự bốn phương, cho nên chưa nhận nổi xưng hô tiên sinh phu tử, nhưng mà bọn nhỏ tư thục lại thích hắn nhất, thích nghe hắn kể những chuyện lạ lùng về những kỳ nhân dị sĩ, ví dụ như chuyện thú vị động lòng người như hồ mị thích thư sinh. Thiếu niên kia ai cũng vậy, không tiếc lăn lê đủ trò, buộc hắn phải đồng ý làm tiên sinh của mình.
Thiếu niên trời sinh tò mò mọi sự, lẻ loi một mình ở trong tổ trạch Viên thị tại trấn nhỏ nọ, lúc này hỏi: "Tiên sinh, thánh nhân Đạo gia có câu, ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai. Dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi hĩ. Nên làm như thế nào cho phải?"
(Đời sống của con người ta là có bờ bến, mà cái biết thì không có bờ bến, lấy cái có bờ bến để theo đuổi cái không bờ bến là nguy lắm.)
Nam tử mặc nho sam đang bận suy nghĩ chuyện khác, trong lúc nhất thời không có câu trả lời.
Thiếu niên sớm đã quen với cảnh tiên sinh thần du vạn dặm, tiếp tục nói: "Vị thánh nhân kia lại nói, con người sống trong trời đất giống như bóng câu qua khe cửa, chỉ trong chốc lát mà thôi. Rõ ràng là chứng minh cho câu trước, nên làm thế nào cho đúng?"