Lý Hi Thánh đột nhiên hạ quyết tâm, "Không được không được, thật là lương tâm khó an, ta không thể cứ như vậy mà rời khỏi!"
Trần Bình An vừa định lên tiếng.
Lý Hi Thánh đột nhiên đưa tay đặt lên vai Trần Bình An, thần sắc nghiêm túc nói: "Trần Bình An, ta lắm miệng nói một câu, sau này sống chung với người khác, tuyệt đối không nên dùng hành vi bản thân làm tiêu chuẩn để yêu cầu người khác. Ví dụ như ngươi sẽ cảm thấy từ chối nhận tấm bùa đào này là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bởi vì ngươi đang suy xét cho Lý Hi Thánh ta, cho nên không thẹn với lương tâm, đúng không? Đúng, rất đúng. Nhưng mà, ngươi phải biết rằng, trên thế gian cùng hạt gạo giống nhau nuôi ra trăm loại người, sau khi ngươi an long rồi thì cũng phải nghĩ nhiều thêm một bước, nghĩ cách làm thế nào để cho người bên cạnh ngươi, cũng yên tâm thoải mái giống như ngươi vậy."
Lý Hi Thánh vỗ vỗ bả vai Trần Bình An, "Coi như là ta cố ý làm khó, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Nếu đổi thành người khác, ta sẽ không mở miệng, nhưng mà Trần Bình An ngươi thì khác, ta cảm thấy ngươi là người tốt, hơn nữa có thể sẽ càng tốt hơn. Thậm chí, có đôi khi ngươi sẽ làm cho người bên cạnh cảm thấy tự thẹn, có biết không?"
Trần Bình An vẻ mặt ngơ ngác.