Ông lão vừa nhìn thấy vị thánh nhân Nguyễn gia xuất thân Phong Tuyết miếu này, bắt đầu lèm bèm, "Nguyễn Cung, ngươi không bằng Tề Tĩnh Xuân, thật sự còn xa mới bằng Tề Tĩnh Xuân..."
Nguyễn Cung không để ý điều này, tựa như đã quá quen với điều này rồi, ông còn không thèm chào hỏi Trần Chân Dung một tiếng, vẫn trầm mặc ít lời như trước, thế nhưng thiếu niên lông mày dài phía sau lại đang nhíu mày, chỉ là vẫn ẩn nhẫn không nói gì.
Nguyễn Cung đi trước dẫn đường, ông lão liền sóng vai đi cùng, vẫn chưa chịu buông tha cho lỗ tai Nguyễn Cung, giống như mấy bà cô nhiều chuyện ngoài đường phố. Lần này ông lão lại dùng nhã ngôn chính thống Bà Sa châu, mang theo phong thái khác mà nói, "Nguyễn Cung, ngươi nhìn Tề Tĩnh Xuân đi, văn mạch ở đó bị chúng ta đối xử như thế, nhưng vẫn sẵn lòng lấy ơn báo oán, giúp đỡ chăm sóc cái cây kia."
"Nếu đổi lại là ta, trước tiên sẽ để nha đầu Trần Đối kia nhìn thấy cây trên mộ phần, sau đó một cước giẫm nát, để cho chúng ta mừng hụt một phen, có phải sướng hơn không? Chỉ tiếc Tề Tĩnh Xuân là chính nhân quân tử, sẽ không làm chuyện như vậy."
"Cho nên khi có người đi tìm lão tổ tông chúng ta nói lý, cho dù bị hắn trộm đi một vầng mặt trời trên đầu vai lão tổ, lão tổ vẫn không muốn trở mặt, để cho hắn 'mượn dùng' trăm năm."