Lòng bàn tay cầm tiểu kiếm xanh biếc, tên Mười Lăm.
Trần Bình An cảm thấy sao lại cái tên này còn qua loa hơn so với mình đặt.
Rõ ràng Trần Bình An cảm nhận được một cỗ khí tức lành lạnh, thấm nhập vào da thịt, nhưng mà sau đó trái lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cả người dào dạt hơi ấm, như là thái dương vào ngày đông. Trần Bình An nhận thấy được cổ khí tức huyền diệu nọ đi dọc theo kinh mạch trong cơ thể, chậm rãi chảy qua từng tòa khí phủ khiếu huyệt, cuối cùng đi tới nơi trước kia từng che dấu một luồng kiếm khí, nó lựa chọn ngừng lại, lướt vào bên trong, khoan thai đảo quanh một “gian nhà" trống, dường như có thể kêu gọi từ xa với kiếm phôi màu bạc sống ở một tòa khiếu huyệt khác.
Dương lão nhân phun ra vòng khói, gật đầu nói: "Vượt ngoài dự kiến của ta, thanh kiếm này coi như có duyên với ngươi, vốn dĩ có lẽ sẽ không thuận lợi tới như vậy, ta còn nghĩ đưa phật đưa đến tây thiên, giúp ngươi một lần, trước tiên hàng phục thanh phi kiếm này vào trong khiếu huyệt nào đó của ngươi, sau đó dựa vào nghị lực của ngươi mà bắt nó nghe lệnh làm việc."
Lão nhân vận dụng thần thông, nhìn thấy thanh phi kiếm này ở trong khí phủ của Trần Bình An ôn thuần an tường dị thường, do dự một chút, rồi hỏi: "Ta thật sự có chút tò mò, hỏi ngươi hai vấn đề, có muốn trả lời hay không thì tùy ngươi. Trần Bình An ngươi luyện quyền suốt thời gian dài như vậy, mới bước được một chân lên ngưỡng cửa tam cảnh, có sốt ruột hay không? Lại nói ngươi luyện quyền, có phải đã xuất hiện ý niệm gì trong đầu, nâng đỡ ngươi đi tới hôm nay hay không?"