Ông lão ừ một tiếng, nhắc nhở: "Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, hàng xóm kia thật ra là muốn giúp ngươi? Nhưng đã thay đổi thành một biện pháp tốt hơn nữa."
Trần Bình An gật đầu nói: "Lúc ban đầu không nghĩ tới, sau lại số lần ăn cơm tính tiền nhiều hơn, mới nhanh chóng hiểu ra được."
Người hàng xóm kia chính là mẫu thân của Cố Sán.
Cho nên mỗi lần mẫu thân Cố Sán cãi nhau với người khác, Trần Bình An đều đứng ở bên cạnh nhìn, vài lần cãi nhau quá dữ dội, bà ấy sẽ bị một đám các bà các cô bao vây xông lên cào mặt giật tóc, khi đó Trần Bình An sẽ chạy tới, che chở cho bà, cũng không đánh trả, mặc cho đám phụ nữ kia trút giận lên trên đầu mình.
Cho nên Trần Bình An chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt ngốc nghếch. Mặc kệ mẫu thân Cố Sán ở ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa có danh tiếng kém ra sao, nhưng đối với Trần Bình An hắn, bà ấy chính là ân nhân cứu mạng, nếu không báo đáp bà ấy cho tốt, Trần Bình An sẽ cảm thấy mình không phải là người.