Đạo nhân trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen ngồi xuống, cười tủm tỉm không nói lời nào.
Dư quang nơi khóe mắt lão đạo nhân liếc một cái, như là đang nhìn về chiếc mũ hoa sen chưa từng nhìn thấy kia. Bảo Bình châu bọn họ và lục địa bên phía Đông Nam, trừ vài đạo quán to lớn thưa thớt, các lộ đạo sĩ trên núi dưới núi hầu như tất cả đều đội mũ đuôi cá, đây là chuyện không thể để lộn xộn, vì liên quan đến đạo thống của một giáo, ai dám đội lung tung? Không cần đạo quán ra mặt thì sẽ bị quan phủ bắt lại cho ăn cơm tù.
Lão đạo nhân nắm chắc trong lòng, tám chín phần mười là gà con ngay cả quy củ nhập môn cũng không hiểu, mới học lỏm được một ít kiến thức thô thiển, đã đội đạo quan chẳng ra cái gì thế này, nói không chừng còn đắc chí nữa, cảm thấy mình là hạc giữa bầy gà, không giống kẻ khác. Lão đạo nhân tính toán khoảng cách con đường từ sạp hàng đến huyện nha, cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi, khí thế mạnh mẽ biến hóa nhanh chóng, ánh mắt sáng như sao, nháy mắt khôi phục bộ dáng phong thái cao nhân thế ngoại, nhìn chằm chằm đạo nhân trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, như muốnhù dọa người khác.
Đạo nhân trẻ tuổi quả nhiên tỏ vẻ lo sợ bất an, "Lão tiên trưởng, chẳng lẽ chỉ nhìn tướng mạo, đã phát hiện tiểu đạo lần này đi xa không được thuận lợi?"
Má ơi, đụng trúng kẻ thiếu tâm cơ rồi. Vậy là quá tốt rồi, nếu thật sự là kẻ ngốc thiếu não thì lại không hay chút nào. Bằng vào miệng lưỡi ba tấc của mình, bảo đảm chỉ ba câu, sẽ có thể hạ gục vãn bối mới vừa nghề này.